Thứ Bảy, 24 tháng 1, 2015

Phần chuyển tiếp 1

Phần chuyển tiếp 1
Part 1

___Phía trên [ Underwood]. Lâu dài cổ của Vampire
Không khí trong khu thành cổ được lấp đầy với bụi và sự trống rỗng.
Mặc dù dựa vào bề mặt đá, ta có thể thấy nơi đây đã bị bỏ hoang trong một thời gian dài, nhưng lại có vẻ như không hề có sự ảnh hưởng bởi thời tiết, chắc chắn là do sự bảo vệ của kết giới, hàng rào ngăn cách nơi đây với thế giới bên ngoài.
 Và tại thời điểm đình chiến, ở một khu vực khác của trò chơi nơi mà hầu hết mọi người đều chưa biết đến...
Dọc theo tu viện, trải dài từ cánh cửa lâu đài tới ngai vàng.
Tiếng nói sống động của một thiếu nữ trẻ vang vọng khắp tòa lâu đài, nơi được cho là hoàn toàn không có bất kỳ sự hiện diện nào.

“ Điện hạ____! Người đã đi đâu_____?!”

Một cô gái tóc đen đang bước đi trên nhưng bậc cầu thang và tìm kiếm xung quanh.
Mặc một chiếc váy đen không tay một mảnh, một chiếc áo khoác ngắn buộc vào thắt lưng. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô xuất hiện như một cô gái dễ thương, nhưng gài trên chiếc đai da quanh eo là vài con dao găm tạo một cảm giác đáng ngại.

“Điện hạ___! Ông ơi___! Trò chơi đã vào trạng thái đình chiến, chúng ta nên làm gì tiếp theo____!”

Bước lên đỉnh của chiếc cầu thang, cô dường như hét lên với tất cả không khí có trong phổi của mình.

“ĐIỆN HẠ---! ĐIỆN HẠ ĐIỆN HẠ ĐIỆN HẠ ĐIỆN HẠ ĐIỆN---HẠ!”

Dù giọng nói giống với tiếng trẻ con sắc nét như những tiêng chuông nhà thờ đã vang vọng khắp nơi, người cô tìm kiếm vẫn chưa trả lời.
Cô gái hất mái tóc của mình ra phía sau trong khi bĩu môi và phồng má lên như đang hờn dỗi.
Ngay lúc đó một tiếng cười gượng gạo có vẻ phát ra từ phía chiếc trước của cung điện.

“ Rin, vị hoàng thân của cô đã ra đi chinh sát tình hình bên ngoài từ lâu rồi.”

Dọc theo tu viện cho tới trung tâm của cung điện, có thể nhìn thấy một người phụ nữ trong phòng tắm bên dưới ánh trăng trong khi khuôn mặt cô được bao phủ bởi chiếc mũ từ cái áo choàng dài, và trong tay cô là [ Golden Harp]
Cô gái quay lại nhìn người phụ nữ mặc chiếc áo choàng trong khi cô đan những ngón tay của mình ra sau lưng.

“ Oh ra là vậy~ Và giờ chỉ có tôi và Aura là ngồi nhà ?”

“ Đúng vậy… …Nhưng dù có như thế, chúng ta không thực sự là người tổ chức trò chơi nên không cần phải tuân theo bất cứ thỏa thuận nào của việc đình chiến. Cứ để cho bộ tộc Titan lao đầu vào trận chiến, tôi nghĩ tốt hơn hết chúng ta nên bình tĩnh nghỉ ngơi và bảo toàn sức mạnh."

Người phụ nữ mặc chiếc áo choàng dài________được gọi với cái tên Aura, xinh xắn lấy tay che miệng trong khi cười khúc khích. Rin gật đầu với sự đồng tình vượt qua những ô cửa lớn, hướng tới phòng ngai vàng. Một bán cầu bằng tinh thể được thiết kế để ánh trăng chiếu qua. Và ngai vàng nằm ở trung tâm của căn phòng.

Ngồi trên ngai vàng không ai khác là chủ tổ chức trò chơi này_____ Leticia Draculea

“ Này, Aura. Làm thế nào mà tình trạng của cô gái tóc vàng này… ?”

“ Vẫn bất tỉnh và có lẽ đó là tình trạng của cô gái này trong toàn bộ trò chơi.” Aura trả lời trong khi nhún vai.

Với bước chân vội vã, Rin đi thẳng tới cung điện và cúi xuống nhìn Leticia, người đang bất tỉnh ngồi trên ngai vàng.

"Hãy nghĩ về nó, cô gái tóc vàng này______thật sự dễ thương. Khá khó tin rằng một cô gái dễ thương như vậy thực sự là một chúa quỷ~”

Đôi mắt của Rin ánh lên sự tò mò khi cô nhìn Leticia.
Leticia đang mặc một bộ quần áo khác. Một bộ váy đen khác với bộ đồ maid lúc cô bị bắt. Trên cả cổ tay và cổ chân của cô là những chiếc dây xích buộc chặt cô với chiếc ngai vàng, thay vì cho thấy cô là một chúa quỷ, sẽ đúng hơn nếu nói cô giống như một tù nhân.
Rin đưa tay về phía mái tóc vàng được chiếu rọi dưới ánh trăng.
Nhưng ngay lúc đó một giọng nói từ phía sau ngăn cản cô.

“____Dừng lại. Rin.Chúa quỷ đó giống như đã bị giam cầm. Chạm vào cô ấy sẽ khiến cô cũng bị liên luỵ đó”

Ngón tay Rin giật giật nhưng ngay lập tức dừng lại sau đó.





Mang một chút trẻ con trong giọng nói, chắc hẳn lời nói này phải đến từ một người trẻ tuổi
Rin lập tức quay lại theo phản xạ như một con mèo lúc thấy chủ của nó trở lại.

“ Điện hạ ! Và Occhan !”

“ Thôi làm loạn đi, Rin. Không cần phải nói to như vậy để ta nghe thấy đâu.”

Theo sau tiếng thét của cô là câu trả lời khàn khàn tới từ một người già, người đứng trong bóng tối của tu viện. Vì bóng tối của tu viện khiến một số thứ không thể hiện, nó khiến cho những biểu cảm trên mặt hay cả giới tính của người này không rõ ràng, điều duy nhất nhận diện là người này khá già.
Người trẻ là điện hạ, với tiếng lách cách của đôi giày khi tiếp xúc với mặt đất, sải bước vào phòng ngai vàng dừng lại trước mặt Aura và Rin.
Nhìn khoảng 10 tuổi hơn kém thêm 1 hoặc 2 tuổi. Khí chất vương giả tỏa ra từ cậu ta rất hợp với cánh xưng hô “Điện hạ”. Tuy nhiên, trang phục chính được mặc trên cơ thể cậu ta bỏ qua mọi quy cách.
Từ phong cách ăn mặc cho tới cách trang trí mái tóc trắng ở hai bên, có thể thấy rõ sự trẻ con trong cậu ta.
Trong cùng thời điểm đó ánh sáng tỏa ra từ tròng mắt cậu ta có gì đó thận trọng, thứ không thể xuất hiện ở độ tuổi này.
Người trẻ tuổi, được nhắc đến như “Điện hạ” liếc nhìn bộ ba để xác nhận tình hình hiện nay.

“Aura, Rin. Hai người đã biết chuyện trò chơi tạm thời ngừng lại chưa ?”

“ Dĩ nhiên.”

“ Sau đó, để làm mọi thứ đơn giản hơn, ta muốn hai người nhân cơ hội này mở một cuộc tấn công vào bộ lạc Titan, bởi vậy hãy nghe cho rõ. Khi lực lượng chính của đối phương bị phá vỡ, hãy tìm cách thông báo cho ta. Còn bất kỳ câu hỏi nào nữa không ?”

“ Tôi!”

Rin giơ thẳng cánh tay của mình lên để nhấn mạnh quan điểm.
Mặc dù chính là người đưa ra câu hỏi này, “Điện hạ” tỏ ra không hài long khi cậu ta nhíu mày.

“… …Rin. Ta không thấy cách giải thích của mình có gì khó hiểu.”

“ Nn! Tôi muốn xác nhận lại một số thứ. Nhiệm vụ chiến đấu ngài vửa đề cập trải dài theo phần mặt đất của [ Phá hủy lực lượng tham gia chính của đối phương] phải không? Nếu người tham gia không phân tán mà cùng nhau chạy trốn thì chúng ta sẽ làm gì ?”

“Điện hạ” phát ra một tiếng *Uu~* trong khi cậu ta bối rối trong giây lát. Câu hỏi của Rin bất ngờ ghi điểm và tạo cho cậu ta một bất ngờ.

Cậu ta suy nghĩ về thiếu sót của chính mình vì mệnh lệnh không rõ ràng trong khi nói tiếp :

“ Ta xin lỗi vì điều đó, nó là sai lầm khi ta không nói rõ rang điều này. Nếu những người tham dự cố gắng chạy trốn, cứ để chúng đi. Động cơ của chúng ta là ngăn cản sự thăng tiến của [ Chủ tầng mới]. Và vì thế sẽ tốt hơn nếu chỉ tiêu diệt [ Underwood].”

“ Oh Tôi biết rồi! Và, chúng ta sẽ làm gì nếu người chơi liên kết lại để xử lý bọn Titan ?”

“ Không thể nào.”

Câu trả lời quá nhanh chóng khiến Rin chớp mắt một thời gian.
Nhưng nhìn thấy chủ nhân cô trả lời chắc chắn như vậy, Rin quyết định tự tìm câu trả lời cho riêng mình:

“ Nn. Nếu “Điện hạ” đã nói không, thì tôi sẽ chỉ hỏi tới đó thôi.”

“ Nn. Hãy tin tưởng vào tôi.”

“ Nhưng, Tôi muốn nói… Tại sao tôi lại không được chạm vào cô gái tóc vàng đó ?”

Rin chỉ vào Leticia trong sự giận dỗi và bất mãn. Biểu hiện đó giống như một chú mèo khi đang chơi đồ chơi của mình thì bị lấy đi một cách tàn nhẫn.
“ Điện hạ” lắc đầu chê bai với mái tóc trắng của mình, thứ được coi như điểm độc đáo của cậu ta cũng đung đưa cùng với cái đầu.

“ Đủ rồi. Không chạm vào thì sẽ yên ổn. Cô chưa từng nghe câu thành ngữ “Chính sự ham hiểu biết giết chết con mèo” trước đây sao?”

“… … Vậy sao? Thật đáng tiếc.” Rin rũ vai xuống tỏ vẻ thất vọng.

Aura, người đứng ngoài theo dõi cuộc trò chuyện giữa hai người kia cho tới khi không được cười nữa, cô trở lại chủ đề chính.

“ Giờ thì. Điện hạ, Rin và tôi sẽ xuống mặt đất. Trong lúc đó, lâu đài này giao cho ông và anh ta_____ Graiya. Chuyện này ổn chứ ?”

“Nn. Gra-Ojichan, người cũng lên đáp lại chứ.”

Dưới sự thúc giúc của “Điện hạ”, Aura quay sang nhìn về phía tu viện. Và âm thanh vang lên đáp lại từ trong bóng tối khác hẳn với giọng khàn khàn lúc trước. Nghe có vẻ giống tiếng gầm của một con thú hoang dã.

“ Tôi hiểu rồi………. Nhưng thưa Điện hạ, có cái gì đó khiến tôi khó chịu.”

“ Là điều gì vậy ?”

“ Đối phó với [No Name] những kẻ từng đánh bại [ Chúa quỷ của cái chết đen ]… … Tôi nghe nói rằng họ có một [ Cây Gen ] hoàn chỉnh.”

Nghe thấy tin này, đôi mắt của “ Điện hạ” mở tròn và sự bất ngờ khiến anh ta phải im lặng một lúc.

“… … Điều đó có đáng tin cậy ?”

“ Đó là một tin đồn tôi nghe được. Nhưng nếu nó là sự thật nó đúng là một tình huống cần tính toán.”

“ Vậy ngài định đối phó với nó như thế nào ?” ông ta thêm vào.

*Hmm~* Người “Điện hạ” đặt tay lên khóe miệng, suy nghĩ một lúc lâu rồi trả lời :

“… …Không. Hãy đừng làm gì bây giờ cả. Thậm chí cả khi điều đó là sự thật, chỉ mới đổi chủ vài năm gần đây, nó cũng không thực sự là một hiểm họa. Hơn thế nữa, việc này chưa được xác thực.”

“ Vâng.”

“ Nhưng trong trường hợp chủ sở hữu của [ Genome Tree ] xuất hiện trước mặt hãy dùng mọi cách để có được nó. Ngay cả trong trường hợp phải từ bỏ cả nhiệm vụ chiến đấu nhất định chúng ta phải đoạt được nó.”

“ Ôi. Liệu nó sẽ thực sự suôn sẻ ?”

“ Sẽ ổn thôi. [Genome Tree] thực sự có giá trị. So với giá trị của nó, một hay hai [Underwood] cũng chẳng thể so sánh. Chúng ta cần có nó ngay cả khi phải tiêu diệt chủ sở hữu hiện tại. “Điện hạ” nói với giọng quyết tâm. (Anh thề thằng này mà dám làm gì Yō thì chết với main)

Miệng Aura nở thành một nụ cười tuyệt đẹp trong khi cô gật đầu.

“ Vâng thưa ngài. Tôi cũng lên kế hoạch để thử chút sức mạnh bằng danh hiệu chiến tranh nhỏ của mình… … Hehe, có vẻ như tôi sẽ có thêm một ít kinh nghiệm từ chuyện này."

“ Danh hiệu chiến tranh ?”

Rin nhìn Aura tò mò khi thấy cô lấy ra một Gift card màu xanh lá mạ dùng để hiển thị Gift mà cô đã đánh cắp từ [Underwood].

“______[Con mắt tử thần của Balor]. Người ta nói rằng con mắt ấy đang nắm giữ sức mạnh để phát động một làn sóng chết chóc và nó là vật thừa kế của tộc Titan. Bởi vậy hãy để tôi tiêu diệt [Underwood] dùm ngài.”

Part 2

_______[Thành phố ngầm của Underwood] trạm y tế khẩn cấp.

Vì đây là trạm y tế được xây dựng tạm thởi, những người bị thương đều phải xếp vào những chỗ chật hẹp.
Với 60% các tòa nhà đã bị cháy, nên họ chỉ có thể xếp những người bị thương nằm cạnh nhau.
May mắn thay, những công trình còn lại đã được dập lửa nhanh chóng. Tất cả là nhờ cây nước khổng lồ và dòng sông chảy ở vùng ngoại ô thành phố., nó khiến đám cháy bị dập tắt mà không gặp chút khó khăn nào.
Nhưng điều khiến mọi người vui mừng là sự biến mất của lũ Demonic Beasts, chúng là những bản sao của con rồng.
Những cơn gió hung bạo từ con rồng đã quét tất cả bọn Demonic Beasts trở lại cơ thể của nó. Từ khi trò chơi bước vào giai đoạn ‘thẩm quyền xét xử’, con rồng cũng phải rút lại toàn bộ bản sao của nó.
Nhưng nếu nhìn nó ở góc độ khác______ Chỉ cần một hành động đơn thuần của con rồng khổng lồ là lấy những bản sao trở lại cũng khiến bộ tộc Titan và [Underwood] gần như bị xóa sổ. Con rồng khổng lồ ấy mang quyền lực to lớn.
Ngay cả trong Khu Vườn Nhỏ, thế giới của những vị thần, nó còn được tôn kính gọi bằng [Loài mạnh nhất] trong vạn vật.
Như để củng cố thêm danh hiệu chúa quỷ, chỉ với cách quặn mình, nó đã nhấn chìm tinh thần của toàn bộ người tham gia.
Trong thời gian chờ đợi, [No Name] đã tập trung tại điểm điêu trị y tế để xác nhận tình hình.
Sau khi vào giai đoạn phán xét khoảng 15 phút hoặc lâu hơn, Izayoi, Kuro Usagi, Asuka và những người khác đã gặp được nhau… … Tuy nhiên, sau nhiều lần kiểm tra xung quanh, Kasukabe Yō và Leticia vẫn mất tích.

“… … Tôi nghĩ là nó. Cho dù tìm kiếm rất lâu nhưng chúng ta không thể thấy họ, tôi đoán có lẽ Kasukabe hay cả Leticia cũng đã bị cuốn vào chuyện gì đó bất thường.”

“ Nhưng… … Nhưng Kasukabe-san có thể bay trên trời. Tôi không nghĩ cô ấy sẽ gặp rắc rối… …”

“ Ojou-sama, có lẽ điều đó là ngược lại. Kasukabe có thể bay, năm giác quan đều nhanh nhạy nhưng lại không thể đến gặp chúng ta. Điều này chỉ có thể do một vài lý do đặc biệt.”

Izayoi nói với giọng nghiêm túc, điều rất hiếm thấy ở cậu, để làm rõ điều mình biết. Asuka kìm lại hơi thở của mình để giấu đi sự lo lắng và bất ngờ, nhưng nó vẫn hiện rõ trên mặt cô.

“ Nghĩ lại điều đó, có đúng là Leticia bị bắt ?” Quay mặt về phía Izayoi lần nữa, cô muốn xác nhận lại tình hình.

“ Nn. Và Gift game này được tổ chức bởi Leticia____[Chúa quỷ Draculea].”

Izayoi nhìn vào Geass Roll màu đen trong đồng phục học sinh của mình---[SUN SYNCHRONOUS ORBIT in VAMPIRE KING], và đọc nội dung của nó.
Sau khi nghe xong nội dung, Asuka lắc đầu với một biểu cảm khó hiểu.

 “… … Nội dung chắc chắn là một mớ hỗn độn.”

“ Tốt thôi, đó không phải trường hợp cuối cùng, trò chơi này được cấu trúc khá tốt. Sau đó chúng ta sẽ đi hỏi Kuro Usagi để xác nhận vài thứ… …”

“ Izayoi-san! Asuka-san! Tôi có tin mới về vị trí của Yō-san!”

“ Thật không ?”

“ YES…… nhưng tình trạng có vẻ tồi tệ.”

Biểu hiện buồn bã và bối rối thể hiện trên khuôn mặt của Kuro Usagi.
Trong tay cô là Calico đã bất tỉnh với nhiều vết xước trên mình. Mặc dù Izayoi và Asuka không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng dựa vào tình trạng của Calico họ có thể biết mức độ nghiêm trọng của tình huống này.
Chuyển ánh mắt mình vể phía Kuro Usagi, Izayoi hỏi một cách trực tiếp những câu hỏi thích hợp:

“…… Có chuyện gì với Kasukabe ?”

Kuro Usagi thể hiện sự ảm đạm và đôi tai thỏ của cô cũng đã cụp xuống trong khi đáp lại:

Theo những người chứng kiến,…… Yō-san vì muốn cứu bọn trẻ đã dính bẫy của bọn Demonic Beast……”

“ Đuổi theo lũ Demonic Beast và những đứa trẻ lên trời trong khi chúng bị thu về vật chủ.”

Một vài người trong số đó bị hút lên trời. Và họ xuất hiện ở tòa thành trên con rồng khổng lồ.

“ Ý cô là Kasukabe-san đã lên tòa lâu đài đó một mình ?”

“……YES.”

Khuôn mặt Asuka trở lên nhợt nhạt trong khi bên cạnh cô, Izayoi cũng không dấu nổi nỗi thất vọng và sự lo lắng trong khi người ta có thể nghe rõ tiếng tạch lưỡi của cậu.

Không quan tâm Gift của cậu mạnh tới cỡ nào---------[Bay] là một trong số những thứ cậu không thể nào.

“……Kuro Usagi, nếu điều này là đúng, những người bị cuốn theo không chỉ mỗi Kasukabe đúng không ? Vậy các cộng đồng khác định làm gì ?”

Về điều đó, họ sẽ được sắp xếp cho một cuộc thảo luận nhanh tổ chức bởi liên minh [Draco Greif]. Theo những gì Kuro Usagi thu thập được, có vẻ như có một nhân vật quan trọng của [Draco Greif] đang mất tích. Nếu mọi thứ diễn ra tốt đẹp, Kuro Usagi đoán họ sẽ thành lập các đội cứu hộ vào ngày mai.”

“……Oh? Một nhân vật quan trọng trong hiệp hội huh… Không ngạc nhiên gì khi họ lại hành động nhanh vậy.”

Izayoi khẽ thì thầm nhưng không nói gì thêm.
Kasukabe Yō và Leticia. Sau khi mất đi hai người duy nhất có thể bay trong cộng đồng, [No Name] chỉ có thể nhìn lên bầu trời trong nỗi thất vọng và lo lắng.

Part 3

------Phía trên [Underwood], lâu đài cổ của vampire, bức tường bên ngoài.
Hầu như không có nơi nào để đi bây giờ. Kasukabe Yō dựa người vào bức tường cũ nát bên ngoài tòa thành trong khi cô cố gắng hít thở sâu để lấy lại nhịp. Tuy nhiên, vừa mới bắt kịp hơi thở của mình, cô đã nghe thấy tiếng thứ gì đó bò qua đống đổ nát, tiến thẳng về phía họ.

“ Uu… Lại là bọn quái vật……”

Yō ngay lập tức tránh xa khi cô nhận thấy sự tiếp cận của đối phương.
Một bóng đen phát ra âm thanh nghê tởm, làm ướt những thứ nó đi qua từ từ tiến lại gần. Dường như chúng là những kẻ tuần tra khu vực bên ngoài tòa lâu đài, những con quái vật màu đỏ đậm và đen trông như một đống hỗn độn của máu và rêu.
Những con quái vật có hình thù giống con người thường rất nhanh nhẹn nhưng bù lại thân thể chúng lại cực yếu. Mối đe dọa từ một con đơn lẻ là không lớn.
Tuy nhiên, nếu có vài trăm con quanh đây thì tình thế lại khác.
Hơn nữa, những người cô muốn bảo vệ phía sau không chỉ mỗi Kirino.
Khoảng một chục người bị thương cùng với trẻ em bị bắt bởi các Demonic Beast và một số đang đứng sau cô lúc này.

“ Chúng ta sẽ trốn ở đâu bây giờ ?!”

“ Đây. Ở chỗ này!”

Mọi người vội vã tới nấp phía sau đống đổ nát mà Kirino chỉ, ngay bên cạnh bức tường thành. Đẩy sang một bên nhưng mảnh vỡ nằm rải rác, Yō dẫn những đứa trẻ theo dọc khe nứt tới một cái hố sỏi trước khi đi lên đầu để che đi những người sau cô.

Yō cuối cùng cũng có thời gian để thở và nhìn lại những cư dân của [Underwood] phía sau cô.

“…… Mọi người có ổn không ?”

“Ah…Nn.”

“ Yep. Chúng tôi vẫn sống nhờ những nỗ lực của cô, cô gái.”

Kirino và một Elder Beastman thể hiện lời cảm ơn của họ.

Giống như Kirino, tất cả những người ở đây đều bị cuốn cùng với bọn Demonic Beast trong khi đang bị chúng bắt giữ.Nhưng họ đã bị thả xuống bên ngoài lâu đài. Ban đầu, việc mất mạng trong tình huống thế này không phải điều gì bất ngờ nhưng trò chơi đang trong thời kỳ phân xử, người tổ chức không thể can thiệp tới người chơi. Và vì thế, họ được thả một cách an toàn.
Bên cạnh Yō, số người gặp cô thành công là 7. Và trong số đó, là sáu đứa trẻ nhỏ hơn Yō.
Nhưng lúc này, họ đang dưới áp lực của bọn quái vật đang tuần tra và bị chúng dồn ép.

 [ … … Thật là một tình huống khó khăn. Nếu chỉ có mình Kirino, mình có thể mang theo cô ấy và chạy trốn. Nhưng với nhiều thế này, nó chắc chắn vượt qua giới hạn trọng lượng mình có thể mang. Kể cả nếu mình cố hết sức, 3 có lẽ là con số tối đa.]

Cô đã đoán sẽ có những người khác tới đây.
Nhưng không chắc rằng, kẻ thù có thể ẩn nấp phía ngoài và tấn công họ.

 [ Chúng ta hiện tại đang ở trong thời kỳ đình chiến nhưng bọn quái vật này vẫn dám tấn công. Nói cách khác, chúng không thuộc lực lượng của chủ tổ chức… … Chúng có thể là bọn quái vật chỉ sống ở khu vực này mà không phải một phần của trò chơi ?]

Trong khi Yō nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, mồ hôi dính trên trán cô được ánh nắng chiếu vào khiến chúng trông như những tinh thể rơi xuống mặt đất.

[ Mình nên xác nhân lại tình trạng hiện tại trước. Trước hết, thành trì này ban đầu là căn cứ của một cộng đồng Vampire hay cái gì đó tương tự. Không nên có sự đi lại của những con quái vật trông giống sự tổ hợp giữa rêu và thực vật chứ ?]

Ngoài ra, nơi đây ở trên độ cao vài nghìn mét so với mặt đất. Sẽ là bình thường nếu chúng sống ở đây từ đầu, nhưng với số lượng nhiều thế này điều đó có vẻ không hợp lý.
Yō suy nghĩ tới tất cả những khả năng về nguồn gốc đối phương.
Ngay sau đó cô nghe thấy Elder Beastman người có đôi tai mèo với bộ long dã bẩn thì thầm:

“ Nó thuộc loài thực vật…… có lẽ là một loại ký sinh trùng.”

“…… Nekomimi Oji chan, cậu biết gì về chúng ?”

“ Yep, không thể sai được. Chúng giống như rêu bào tử phân chia thành. Chúng sử dụng những chất sinh học khác hoặc những cái xác để phát triển.”

“ Oh? Giống như tōchūkasō ?”

“ Nn. Đúng rồi. Bởi cách tương tự như vậy, chúng được đặt tên là tōchūkasō. Những cái cây kỳ lạ từng xuất hiện tại [Underwood] trong quá khứ.”

“ Là nó . . .” Yō đáp lại ngắn gọn.

Vì là một loài nấm, chúng có thể bay đến đây. Hoặc sau khi bào tử xuất hiện, chúng có thể được mang tới nhờ những con chim.

“ Tốt điều đó hoàn toàn phù hợp… Cảm ơn Oji-chan.”

“Không có gì. Điều nhỏ nhặt này không là gì, tôi nợ cô mạng sống của mình. Và đừng có gọi tôi là Oji-chan. Tên tôi là Garol Gundark của [Six Scars].”

Garol Gundark cất lên một tiếng cười và đôi tai mèo cũng đung dưa theo.
Kirino, người ngồi bên cạnh liếc nhìn vài lần trong khi nghe thấy cái tên

“ Garol của [Six Scars]… … Có phải … Có phải ông là lãnh đạo của [Six Scars], Garol-dono!”

“ … … Hai người biết nhau ?”

“ Không, vấn đề không phải có quen biết hay không. Khi nói về [Bakeneko Garol], chỉ có thể là một trong những thành viên sáng lập liên minh [Draco Greif] Và ông là một nhân vật nổi tiếng, người đã cùng Draco Greif chiến đấu bảo vệ hòa bình ở Bờ Nam !”

“ OiOi, chuyện đó chẳng phải từ lâu rồi sao ? Tất cả đều quá khứ rồi. Giờ ta chỉ là một binh lính bình thường bảo vệ kho vàng của liên minh." Garol-dono cố gắng khiêm tốn nhưng ông vẫn cười chân thành.

Theo Sala, [Six Scars] là một cộng đồng trong liên minh tập trung vào thương mại. Đó là lí do mà ông nói mình là một lính gác kho.
Yō liếc nhìn khuôn mặt vui vẻ của Garol và đôi tai mèo cứ thỉnh thoảng lại bật lên nhẹ nhàng:

 “ Bakeneko và binh lính, người giữ kho… …ManekiNeko?”

“ Eh… … ?!”

 “ AhHahahaha! Cô bé, cô có chắc mình hứng thú với tôi ! Nếu một lão già như tôi có thể mang lại một dòng khách hàng bất tận, tôi đã giàu có!”





Kirino có vẻ rất bối rối nhưng Garol chỉ phủi đầu gối trong khi không thể nhịn cười.
Có lẽ vì cười quá mức mà chỉ một lúc sau, ông phải cúi xuống ôm lấy vết thương và lẩm bẩm “ Ouch.”.

“… …Oh được rồi. Tôi quên chưa hỏi tên cô, cô gái trẻ.”

“Tôi… Tôi là Kirino của [Underwood].”

“ Là Kasukabe Yō, Garol-dono.”

Kirino và Yō gật đầu tỏ ý tôn trọng trong lúc nói ra tên của mình.
Nghe lời giới thiệu của họ, các cơ dưới mắt Garol bắt đầu co dật mạnh.

“____ Cô vừa nói Kasukabe ?”

“ Nn… … Có chuyện gì sao ?”

“ Ah… không, không gì cả. Thế nào cũng được, trở lại chủ đề, chúng ta nên làm gì trong tình huống này ? Buồn thay, chân của tôi đã bị thương và bên cạnh một số mưu mẹo, tôi chẳng thể làm được gì.”

“ Nn… … Đó thực sự là một điều đáng tiếc.”

“ Yea… … sử dụng vài mưu mẹo để dọa bọn thực vật có vẻ sẽ không hiệu quả lắm… …”

Thấy hai người xung quanh nói chuyện, Kirino cũng trở lại mặc dù cảm thấy hơi bối rối.
Những tình hình hiện tại thật nghiệt ngã. Lý do Yō cùng Carol nói đùa là để khiến bọn trẻ cảm thấy thoải mái và bớt căng thảng hơn.

 [ Nhưng nghĩ lại điều đó, tōjūkasō có khả năng sống trên xác chết… … Vậy vật chủ của chúng là……?]

Ngay sau đó Yō quay trở lại dòng suy nghĩ để lên kế hoạch cho hành động tiếp theo… …
Bọn quái vật vốn không ngừng di chuyển bỗng đột ngột ngừng lại cùng một lúc.
Mặc dù Yō đã ngẩng đầu lên đột ngột, đã quá muộn tới khi cô để tâm tới ý nghĩa của những hiện tượng kỳ lạ.

“… … Crap.”

“ Eh?”

“ Chúng ta đã bị bao vây ! Mọi người, Hãy sẵn sàng để chạy______!”

----*Klunk Bam !* Có thứ gì đó bay ra từ cửa sổ. Quay lại nhìn, có một tōjūkasō dạng người chậm chạp nhấc cánh tay hình lưỡi liềm hướng về phía họ.
Và khi đối mặt, tiếng thét của lũ trẻ vang lên trong đống đổ nát.
Hành động ngay lập tức mà không hề sợ hãi, Yō phá vỡ bộ khung màu đen đỏ của con quái vật bằng những cú đá và mất đi cơ hội đi qua đống đổ nát trong khi cô quay đầu lại phía họ:

“Nhanh lên! Chạy đi !”

“ V..Vâng !”

Dưới sự hướng dẫn của Yō, bọn trerddi men theo bức tường thành trong khi chạy.

“ Xin lỗi vì điều đó, nhưng cảm ơn cậu Kirino-chan.”

“ Không có gì ! Chúng ta phải nhanh lên để đuổi kịp với những người còn __”

“ ____PUGYAAAAAAaaa!”

Kirino và Garol quay ngoắt đầu lại nhìn về phía sau.
Để xem… … Một vài tōjūkasō bay lên không trung trong lúc chúng nhắm vào các thành viên bị thương của đội. Nhưng cùng lúc đó, Yō dường như lướt trong không khí tới trước mặt Garol và Kirino và tạo ra một cơn gió để chống lại đòn tấn công của bọn chúng.

“ Yō, Yō-san… …!”

“ Thật khủng khiếp… … chắc chắn chúng rất khó chịu !”

Duỗi thẳng tay mình để tạo chuyển động quay, Yō hất những kẻ tấn công vào bức tường và chớp lấy cơ hội đối phương bị tê liệt để đập vỡ các túi nấm.
Nhận thấy cơ hội tốt, 3 tōjūkasō đã hướng bản thân mình về phía sau lưng Yō. Con thứ nhất bám vào tay Yō trong khi một con khác ném một mảnh vỡ to cỡ bằng cơ thể người về phía Yō.
Sử dụng sức mạnh của mình, Yō vung tay mình để khiến con tōjūkasō đang bám trên tay mình va chạm với vật đang lao tới, phá vỡ túi nấm của nó bằng lực va đập.
Và trước khi con cuối cùng có thể di chuyển, Yō đã tung ra một cú đấm xuyên qua ngực nó.
Các hành động bao gồm phòng ngự và tấn công chỉ trong vài giây cùng phong cách chiến đấu thẳng thắn và dũng cảm của Yō khiến sự bất ngờ và hoài nghi hiện rõ trên khuôn mặt Garol.

“ Nó... nó thật điêu luyện. Yō-san, cô có chắc chắn mình chỉ là một nhân vật tầm thường... ...! Các túi nấm của tōjūkasō cứng như được làm từ kim loại. Nhưng cô lại phá vỡ chúng một cách dễ dàng bằng đòn tấn công của mình... ... Cô có thực sự là người không vậy ?”

“ Nn. Xét theo DNA, tôi là con người.”

“ Huh ?”

Garol nghiêng đầu sang một bên.
Yō cười gượng khi cố tạo ra một trò đùa nhỏ, nhưng có vẻ mọi người không hiểu được điều đó.

 [... ... Nhưng, nó chắc chắn rất kỳ lạ. Mình có thể chắc rằng các đối thủ ở đây không yếu.]

Nhìn về phía cái xác của con tōjūkasō, Yō nghiêng đầu ngờ vực. Dứt khoát bọn quái vật ở đây không hề yếu đuối.
Trong số tất cả những kẻ thù mà cô đã chiến đấu cho tới bây giờ, cấp độ của bọn tōjūkasō có thể nói ở khoảng của tên người hổ trong [Fores Garo]---- Demonified Galdo Gasper

[ Có thể mình đã kết bạn được với một Eudemon mạnh mà không biết về điều đó...?]

Yō nghiêng đầu sang một bên suy nghĩ, nhưng thực sự cô không thể tìm ra câu trả lời.
Tuy nhiên, thực tế cho thấy rằng giờ không phải lúc để nghĩ ngợi khi nghe thấy tiếng hét của lũ trẻ đã đi trước một quãng ngắn.

“ Kyaaa!”

“Uu... Ôi không-----!”

Yō chạch lưỡi khi nghĩ tới việc lũ trẻ chạy trước đã bị tấn công.
Trong một giọng nghiêm trọng, Yō hét lên với hai người họ:

“Nghiến răng lại và chuẩn bị!”

“ Cái gì ?”

Kirino và Garol nghiêng đầu bối rối.
Không còn thời gian để giải thích thêm, Yō giơ cao tay tạo ra một cơn gió nâng họ lên.

“Ah...Wa!”

 “Woaaaaah! Yō, Yan-san! Đây không phải Gift của Gyphon sao ?! Làm sao cô có thể... ...”

“ Ngừng nói đi, mọi người sẽ cắn phải lưỡi của mình đấy !”

Yō hiếm hoi cất lên một câu nói cùn và kích động, nó cho thấy tình hình cấp bách và bức xúc thế nào.

Nhanh chóng quay lại, Yō tăng tốc dọc theo bức tường ngoài. Sau tất cả, được cảnh báo bởi tiếng kêu của lũ trẻ chắc chắn cuộc tấn công đã bắt đầu và rất có thể cô đã chậm một bước.
Trường hợp tồi tệ nhất hiện lên trong tâm trí, Yō không thể ngăn cản sự xuất hiện của những giọt mồ hôi lạnh trên lưng của mình. Nhưng một giọng nói quen thuộc kích thích lên màng nhĩ của cô trong khi cô tới gần.

“-------YAFUFUFUFUUuuuuuuu!”

Sau đó, một luồng khí nóng tràn qua khu vực này.

“ Giọng nói vừa nãy... ...Nó có thể là... ...?!”

Yō rẽ trái tại ngã tư giữa bức tường ngoài với tòa thành, một luồng khí nóng tràn qua má cô.
Và trước mặt Yō, người đã thể hiện sức mạnh của mình là yêu quái bí ngô---Jack đèn lồng.
Jack dùng bàn tay khổng lồ của mình để đập vỡ kẻ thù trong khi dẫn đầu đám trẻ với tiếng cười to cùng lòng nhiệt của mình.

“Yahohoho! Mặc dù tôi không được triệu hồi, tôi, Jack quyết định hiện thân tại đây! Những bạn trẻ, các cậu ổn chứ ?!”

“V...Vâng!”

“ Thật tốt vì điều đó! Tôi sẽ ở đây để ngăn chúng lại, bởi vậy hãy nhanh chóng rời khỏi đây!”

“Yahohoho!” Jack cười sảng khoái trong khi vung đèn bằng cả hai tay và phân tán những ngọn lửa từ địa ngục của mình theo tất cả các hướng. Tất cả những đứa trẻ được bao phủ bởi ngọn lửa nhanh chóng chạy vào những chỗ an toàn trong tàn tích.

Ayesha, người ngồi trên đầu Jack bí ngô xác nhận với một giọng nói trầm:

“ Tất cả họ đã ẩn nấp rồi, Jack-san.”

“... ... Hiểu rồi.”

Giọng nói vui vẻ của Jack đã tăng thêm một chút nghiêm túc.
Cùng lúc đó, mức độ linh hồn của Jack cũng mở rộng ra và lớn lên.
Sự phát sáng ổn định trong hốc mắt của ông cũng đã thay đổi. Vào lúc này, ngọn lửa trong đầu bí ngô là sự tức giận, chuẩn bị đốt tất cả lũ quái vật thành hư vô.

“------ Sao các ngươi dám cố gắng ăn thịt những đứa trẻ ngay cả khi đã nhìn thấy ngọn cờ của [Will-O’-Wisp]. Giống như sự ngu dốt và sự bất kính tới mức trắng trợn. Có vẻ các ngươi không hề biết lá cờ của chúng ta tượng trưng cho điều gì !”

“... ... Jack?”

Yō lẩm bẩm tên của ông ấy nhưng vì quá xa, Jack không thể nghe thấy cô. Hơn nữa Jack bây giờ hoàn toàn khác với bình thường.
Jack, người đang phun lửa và phát ra những luồng khí nóng khắp thân thể nhìn chằm chằm vào kẻ thù một cách dữ dội----

“ Ta sẽ dạy cho những kẻ không biết điều này. Hãy nhận lấy bài học từ ngọn lửa của ta để cảm thấy hối lỗi hết mức có thể! Hãy ghi nhớ hình ảnh lá cờ của chúng ta với ngọn lửa màu xanh vào đầu các ngươi------ lá cờ của [will-O’-Wisp] sẽ không bao giờ để những đứa trẻ phải hi sinh!”

“ Đúng lắm ! Hãy làm nó ngay bây giờ, Jack-san!”

*Pak!* Với cái búng ngón tay của mình, 7 chiếc đèn lồng bốc cháy với những ngọn lửa của địa ngục xuất hiện trên đầu cô. Và cùng lúc nắp của những chiếc đèn lồng được mở, ngọn lửa thịnh nộ nhanh chóng tràn ra ngoài.
Garol, người đang đứng cạnh Yō ngay lập tức tái nhợt và bắt đầu hét lên:

“Oi... ...OiOi, họ nghiêm túc thật à ?! Trực tiếp triệu hồi Flames of Purgatory tới thế giới này, đó không phải là điều bất cứ con quỷ bình thường nào có thể làm! Có phải họ định lên kế hoạch để đốt cháy cả vùng bên ngoài cũng như cả lâu đài?!”

“Huh? Có phải chúng ta đang gặp nguy hiểm?”

“ Cực kỳ nguy hiểm! Chạy mau, Yō-chan!”

Ngay lúc tiếng hét của Garol rời khỏi miệng ông, trước khi họ bị cuốn vào một cơn lốc nóng rực, cảnh tượng như thể cánh cửa dẫn đến lò thiêu của địa ngục được mở ra.
Những thứ bị cuốn vào bởi ngọn lửa từ sâu thẳm của địa ngục không chỉ giới hạn ở những đám cỏ dại mọc xung quanh.
Mặt đất bị cháy và không khí cũng bị đốt nóng tới nhiệt độ cao, những kẻ thù đã bốc hơi không một dấu vết.
Những ngọn lửa luyện ngục dữ dội tràn ra xung quanh, tưởng chừng nuốt chửng cả phía bên ngoại thành của tòa lâu đài trên đường đi của nó và trông giống như cánh tay của Demon trong khi nó tìm những kẻ thù và đốt chúng tới chết.
Nhìn cảnh tượng ấy từ bên cạnh, Yō không khỏi cảm thấy bối rối.

“Woah, Woahwoahwoah... ...”

Yō nhanh chóng bay cao lên trời để tránh khỏi cái nóng. Mặc dù cô đã thành công trong việc thoát khỏi ngọn lửa, một sợi tóc gặp phải sức nóng tỏa ra bị cháy thành than, vùng ảnh hưởng của phép thuật thực sự bất thường.

“ Yahohohohohohohoho! CHÁY DỮ DỘI !”

Ở giữa những cơn gió nóng rực, có thể nghe thấy một tiếng reo hò sống động và vui vẻ.
Nhìn Jack đung đưa cái đầu bí ngô cùng với chiếc áo rách trên người ông ta, những ý nghĩ lần đầu xuất hiện trong đầu Yō.
Jack-O’ – Lantern--- thực sự là một Herald được Demon tạo ra.
Bộ ba chờ trên không một lúc trước khi từ từ hạ xuông sau khi đã xác nhận rằng đám cháy đã bắt đầu dịu đi. Và lúc này, Jack và Ayesha cuối cùng cũng nhìn thấy Yō.

 “ Oh? Đằng kia...”

“ Ah, -chan! Cái gì? Cô bé cũng bị bắt và đưa đến đây như những đứa trẻ?”

 “... ... Không. Cháu ở đây để cứu lấy những người bị bắt.”

Yō đáp lại ý kiến của Jack một cách không mấy vui vẻ.
Nghe lời đáp lại của cô ấy, Jack có vẻ hơi thất vọng trong khi ông nghiêng cái đầu bí ngô của mình.

“... ... Aiyaya. Có vẻ cô chẳng thay đổi chút nào nhỉ.”

“Eh?”

“ Được rồi, bây giờ chúng ta không nên nói về chuyện đó. Nơi này rất nguy hiểm. Trước tiên hãy tìm gặp những người khác.”

Yō gật đầu đồng tình với ý của Jack. Nhưng Garol nhíu lông mày trong sự bối rối.

“ Oh, vậy là ông vẫn dám đề cập tới việc đó. Với ngọn lửa ông đã tạo ra, kẻ nào còn tồn tại được với nó ?”

“ Garol-dono, hãy yên tâm. Chúng tôi còn có thành viên trong gia đình (Familiars), họ đã đưa những người thi đấu tới nơi an toàn.”

*Pak!* Jack búng ngón tay inh ỏi và một nhóm giá nến hai chân cùng những con rối nhỏ cầm đèn lồng bắt đầu tràn ra với tiếng lách tách khi chân chúng tiếp xúc với mặt đất.
Có tổng cộng 15. Con rối tóc màu xanh coa vẻ là trưởng nhóm lảo đảo đi về phía Jack và đưa ra một cái nơ.

“ Cậu đã vất vả rồi. Những người khác cũng ổn chứ ?”

“ Lan~tern ♪”

“ Tốt. Giờ hãy gọi tất cả những người các cậu đã bảo vệ lại đây. Nếu mọi người nói với họ Garol-dono ở đây, họ sẽ đi theo các bạn mà không gây rắc rối nhiều.”

“Lan~tern ♪”

Những chiếc giá nến cung vài con rối cầm đèn bắt đầu tản ra khắp các hướng sau khi nhận lệnh.
Garol đã bình tĩnh trở lại và đưa ra một câu bình luận hài hước.

“Oh tôi hiểu rồi. Thật là một diều bất ngờ, Ma Bí Ngô.”

“ Yahoho! Mặc dù đúng là như vậy, không có nhiều thời gian để quan tâm tới việc đó đâu. Tôi sẽ nhường quyền quyết định hành động tiếp theo lại cho ông, Garol-dono.”

“… … hành động tiếp theo ? Để chạy thoát?”

Yō nghiêng đầu trong lúc hỏi lại Jack.
Nhưng Jack đung đưa cái đầu bí ngô.

“ Chạy trốn chỉ là một giải pháp ngắn hạn. Cuối cùng thì những người ở đây, có vẻ như chúng ta đều đáp ứng các điều kiện trừng phạt.”

“… … eh?”

“ Kasukabe-san, cô có giữ Gift card trên người không? Nếu có, hãy lấy nó ra.”

“Đ…Được.”

Yō nhah chóng lấy ra tấm Gift Card màu ngọc lục bảo từ túi rồi nhìn vào nó.
Khi nhìn thấy nó, cô đã bối rối một lát trong lời nói.

“ Tấm thẻ… … hình như có ghi thêm một đoạn mà tôi chưa từng nhìn thấy trước đây…?”

“ Đó là [Thông báo từng phạt]. Những người tham gia thỏa mãn điều kiện trừng phạt của chủ trò chơi sẽ có lá cờ của Người tổ chức khắc lên Geass Roll và Gift Card.”

Jack mở Geass Roll của mình ra và chỉ vào những lựa chọn của hình phạt.
<<GIFT GAME NAME: “SUN SYNCHRONOUS ORBIT in VAMPIRE KING”>>

Trừng phạt:

·         Một thời gian giới hạn sẽ được áp đặt lên tất cả các người chơi, người bị nhắm đến và chiến đấu chống lại người đứng đầu trò chơi.

·         Giới hạn thời gian sẽ là một vòng lặp mỗi 10 ngày.

·         Hình phạt sẽ được lựa chọn ngẫu nhiên từ [ Đâm ], [ Đóng đinh ] hay [ Thiêu ]

·          Chỉ có cách duy nhất để tránh khỏi sự trừng phạt là hoàn thành trò chơi hoặc là khi trò chơi bị ngừng lại.

·         Cái chết của người tham gia sẽ không bao gồm trong điều kiện được giải thoát khỏi trò chơi và họ sẽ phải tiếp tục chịu đựng vô thời hạn.

“… …? Nh… …Nhưng, Tôi không chiến đấu chống lại người đứng đầu trò chơi… … với Leticia.”

“ Nhưng sự thực là chúng ta đã thỏa mãn các điều kiện trừng phạt. Vậy, chỉ có một khả năng.”

Jack nhắc lại với một giọng nghiêm túc và cuối cùng Yō cùng Yō cũng nhận ra.
Nếu con rồng khổng lồ đó là kẻ đứng đầu… … Và chiến đấu với những bản sao của nó cũng tính vào việc vi phạm các điều kiện.

 “… … Con rồng khổng lồ đó là Leticia ?”

 “ Không biết được. Nhưng có một điều mà tôi chắc chắn.”

Jack quay đầu hướng về bầu trời bão tố đang bao quanh lâu đài, trong khi ông nhìn chằm chằm vào nó với những ngọn lửa bập bùng trong cái đầu bí của mình.
Nếu chúng ta không thể đánh bại [Chúa quỷ Draculea]… … Vào 10 ngày sau, nơi này sẽ được bao quanh bởi một cơn bão đầy máu. Chúng ta có thể sẽ bị đâm qua như những gì trong truyền thuyết.”




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét